Truyện của Thỏ
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

[Review] Xiềng xích yêu thương by An Tư

Go down

[Review] Xiềng xích yêu thương by An Tư Empty [Review] Xiềng xích yêu thương by An Tư

Bài gửi by Thỏ Đại Hiệp Sun Dec 09, 2018 11:19 am



Tác giả: Ngụy A Ương / Edit: Thỏ

VOTE: 9/10

Câu chuyện kể về Cao Dung trọng sinh lại năm mình 5 tuổi sau khi bị sát hại bởi sát nhân liên hoàn Phùng Tầm Kha. Khi đó, Phùng Tầm Kha cũng được 5 tuổi và đã bắt đầu có những phần tính cách vặn vẹo. Phùng Tầm Kha 5 tuổi, đã bắt đầu yêu thích Cao Dung. Nhưng cuộc sống vốn dĩ không hề dễ dàng cho cả hai. Sau nhiều khó khăn xa cách, cuối cùng Cao Dung đã thành công cứu rỗi một linh hồn khỏi con đường lầm lạc.

Xiềng xích yêu thương có phần hơi u ám. Phùng Tầm Kha quả thật là một nhân vật vừa đáng thương vừa đáng giận. Hắn xinh đẹp, thông minh, và tàn độc. Trong quá trình lớn lên thiếu thốn sự định hướng dạy dỗ, đứa trẻ Phùng Tầm Kha không quan tâm đến cái gọi là đạo đức, là luân lí, là quy tắc. Cuộc sống của hắn chỉ có duy nhất có một điều quan trọng : Cao Dung. Ngoại trừ Cao Dung, hắn nhẫn tâm với mọi thứ, nhẫn tâm với cả chính mình.

Một đứa trẻ tận mắt nhìn thấy mẹ nó giết chết cha nó, sau đó luôn miệng nguyền rủa nó. Nhưng nó không khóc, không sợ hãi, không trốn chạy. Phùng Tầm Kha là đứa trẻ đó. Hắn đem tổn thương của mình gieo cho người khác, mỉm cười khi người khác chịu đựng nỗi sợ lẽ ra hắn phải chịu. Đó mới là Phùng Tầm Kha, nhưng không phải bản tính hắn. Hắn vẫn là đứa trẻ khát khao được yêu thương, vẫn sẽ buồn khổ. Chỉ là hắn không biết làm sao cho đúng. Không ai nguyện ý dạy hắn, ngoại trừ Cao Dung.

Có rất nhiều hành động của Phùng Tầm Kha làm mình đau lòng hơn là căm sợ. Như đứa trẻ cả ngày ngắm mặt trời chỉ vì muốn nhìn mặt trời lặn xuống. Mặt trời lặn, Cao Dung sẽ về nhà. Hay khi lưng Cao Dung bị bỏng, khi Dung Dung của hắn bị nhốt, hắn đã phát điên như một con thú hoang dại. Nhưng chỉ cần Dung Dung gọi tên hắn, hướng về hắn, hắn cam nguyện mọi sự làm theo lời Dung Dung, miễn là Dung Dung đừng khóc, miễn là Dung Dung bình an.

“PHÙNG TẦM KHA! PHÙNG TẦM KHA!” TIẾNG THÉT RUN RẨY KÈM THEO ÂM THANH DỘI TRÊN CỬA KÍNH KHIẾN HẮN KHẼ NGẨNG ĐẦU LÊN.
CAO DUNG NHƯ DÙNG HẾT SỨC BÌNH SINH ĐỂ VỖ VÀO CỬA KÍNH. HAI TAY CẬU DẦN ĐỎ ỬNG, CẬU KHÀN GIỌNG KÊU TO: “PHÙNG TẦM KHA, CẬU RA ĐÂY, CẬU MAU RA ĐÂY! CẬU KHÔNG THỂ GIẾT NGƯỜI, CẬU KHÔNG THỂ GIẾT NGƯỜI!”
PHÙNG TẦM KHA THẤY GƯƠNG MẶT CAO DUNG TRÀN ĐẦY NƯỚC MẮT, ĐÔI TAY NỆN TRÊN CỬA KÍNH ‘RẦM RẦM’ MỘT TIẾNG LẠI DỘI MỘT TIẾNG. “PHÙNG TẦM KHA, MÌNH MUỐN Ở BÊN CẬU! MÌNH MUỐN CẬU BƯỚC RA, MÌNH MUỐN Ở BÊN PHÙNG TẦM KHA!”
“DUNG DUNG…” PHÙNG TẦM KHA THÌ THÀO TRONG MIỆNG, SỢI XÍCH TRÊN TAY CŨNG ĐỘT NHIÊN BUÔNG LỎNG RA. HẮN ĐƯA TAY ÁP LÊN TAY CAO DUNG CÁCH MỘT LỚP CỬA KÍNH, DỊU DÀNG BẢO: “DUNG DUNG, EM ĐỪNG KHÓC.”
.
.
XIN EM ĐỪNG KHÓC, CÁI GÌ ANH CŨNG CAM NGUYỆN NGHE EM…”
[Trích Xiềng xích yêu thương, chương 45, nhà Thỏ]

Đây là một tình yêu vừa đáng ngưỡng mộ, lại vừa đáng sợ. Hắn yêu thương đến mức lệch lạc, đến mức không phân rõ đúng sai. Yêu như si như mê, yêu đến mù quáng. Hắn sẵn sàng chết vì Dung Dung, lại sẵn sàng dồn ép Dung Dung không thể trốn chạy khỏi vòng tay hắn. Dung Dung không có quyền lựa chọn, cũng không thể lựa chọn, trừ phi Phùng Tầm Kha chết. Hắn yêu không cần lí do, mặc kệ xã hội, mặc kệ hết thảy. Nói hắn hèn mọn cũng được, đê tiện cũng không sao, miễn rằng Dung Dung phải ở cạnh bên. Dung Dung là đạo đức, là trói buộc giữ hắn ở lại thế giới con người, là chúa tể trong thế giới u ám vặn vẹo của hắn. Dung Dung là nước, là không khí, là ánh sáng của Phùng Tầm Kha, là mục tiêu hắn nâng niu bảo vệ cả đời. Chỉ Dung Dung có sức ảnh hưởng, có quyền hạn với Phùng Tầm Kha. Không còn ai, không một ai, còn có cơ hội chi phối Phùng Tầm Kha thêm lần nào nữa.

Đứa trẻ là trang giấy trắng. Nhưng cuộc đời Phùng Tầm Kha đã nhuộm trang giấy ướt nhũn bởi những tội lỗi, những đớn đau xa cách của loài người. Hắn mãi mãi không thể trở thành một con người bình thường. Hắn chỉ dành phần khô ráo, xinh đẹp nhất trong tâm hồn mình để yêu thương Dung Dung. Vì Dung Dung, hắn kìm hãm sự tàn bạo của chính mình. Vì Dung Dung, hắn sẽ học làm bác sĩ, bởi Dung Dung đã nói hắn như thế. Vì Dung Dung, hắn sẽ dọn dẹp mọi thứ trên con đường của hai người.

Với hắn, Dung Dung mới là tạo vật xinh đẹp nhất, thiêng liêng nhất. Để đổi lấy được tình yêu đó, hắn đánh cược với tính mạng, hơi thở, sự sống của chính mình. Một người yêu đến mức giết chết mình như vậy, mình không thể ghét được. Dù cho có những phần tiêu cực bên trong hắn, vẫn không thể nào xóa nhòa.

Cao Dung trong mắt mình là một nhân vật khá mờ nhòa. Có lẽ vì Phùng Tầm Kha đã tạo cho mình những ấn tượng quá sâu sắc. Không thể phủ nhận những phần tốt đẹp của Cao Dung đã giúp cứu lấy Phùng Tầm Kha khỏi vực sâu u tối. Nhưng Cao Dung, một nhân vật không có nhiều chính kiến, không đủ mạnh mẽ, không thể làm gì. Mọi thứ đều là Phùng Tầm Kha chuẩn bị cho cậu, buộc ép cậu, nài van cậu. Dung Dung hoàn toàn bị động, hoàn toàn đón nhận. Cậu không phản kháng với gia đình, không phản kháng với Phùng Tầm Kha. Sự mềm yếu đó vừa đáng yêu vừa đáng giận.

Đáng yêu là vì với cá tính của Phùng Tầm Kha, Dung Dung chính là mảnh khuyết vừa vặn, mảnh khuyết của đạo đức và lí trí. Cậu khuyên giữ Phùng Tầm Kha, chăm sóc Phùng Tầm Kha, cho hắn nếm những thứ hắn chưa từng được nếm. Nhưng đáng giận, vì sự mềm lòng đó mà đổi lấy rất nhiều lần tổn thương cho cả Phùng Tầm Kha và cả gia đình cậu.

Thật ra, với mình, Phùng Tây hay mẹ của Dung Dung đều đáng thương cả. Phùng Tây cũng chỉ vì quá yêu, quá yêu cha của Phùng Tầm Kha mà sinh hận thù, mà hóa điên. Mẹ Dung Dung cũng chỉ vì yêu, yêu thương đứa con trai của mình mà ngăn cấm, mà chia rẽ. Mọi việc của họ làm, đều là vì tình yêu.

Cũng như Phùng Tầm Kha, cũng chỉ vì hắn quá yêu Cao Dung, yêu một cách u ám vặn vẹo si mê.

Đáng tiếc cho một câu chuyện hay là một cái kết cụt lủn vội vàng. Qúa khứ chỉ được tác giả viết vài dòng sơ sài. Hiện tại cũng chỉ được mấy câu ngắn ngủi. Mình đã bị “hụt chân” một cái khi biết rằng câu chuyện chỉ đến đó là hết…

Phải nói, công của bạn Thỏ edit là cực cực lớn. Từng câu từng chữ Phùng Tầm Kha nói với Cao Dung qua bàn tay của bạn đều thấm đẫm vào tâm trí mình. Cách chuyển đổi xưng hô vô cùng ngọt, từ ngữ thuần việt và có một cái gì đó cuốn hút mình đến tận những dòng cuối cùng, chỉn chu và tinh tế. Mình cũng thích cái tên được Thỏ đổi hơn tên của tác giả nữa. “Xiềng xích” là một sự cầm tù không thể trốn thoát, gỡ bỏ, tháo rời. Chưa kể mấy phần phiên ngoại vô cùng vô cùng làm mình thỏa mãn do Thỏ viết nữa.

Đã lâu rồi mình mới đọc được một tác phẩm edit mượt như thế. Thật sự thì mình rất rất là khó chịu trong khoản dịch nửa nạc nửa mỡ tràn lan như hiện nay. Tìm được Thỏ, là một may mắn của mình. Đọc được Xiềng xích yêu thương, là một sự mãn nguyện khó nói thành lời.

Thỏ Đại Hiệp
Admin

Tổng số bài gửi : 14
Join date : 09/12/2018

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết